Tham vấn chuyên môn bài viết
Giáo viên:
Nguyễn Tuyết Nhung
Cử nhân sư phạm Ngữ Văn với 5 năm kinh nghiệm
Tham vấn chuyên môn bài viết
Giáo viên:
Nguyễn Tuyết Nhung
Cử nhân sư phạm Ngữ Văn với 5 năm kinh nghiệm
Thiên nhiên xung quanh chúng ta thật đẹp đẽ với muôn vàn cỏ cây hoa lá. Chính vì thế đã có nhiều tác phẩm văn học viết về chủ đề này. Các tác giả khéo léo mượn hình ảnh này để nói tới tình yêu đôi lứa. Và bài thơ "Hoa nhài" của Đặng Xuân Xuyến là một trong những tác phẩm đó.
Phân tích bài thơ Hoa nhài của Đặng Xuân Xuyến
Bài thơ "Hoa nhài" của Đặng Xuân Xuyến là một tác phẩm nổi bật trong văn học hiện đại, thể hiện vẻ đẹp của tình yêu, của những cảm xúc tinh tế và lãng mạn. Thông qua hình ảnh hoa nhài, tác giả đã khéo léo gửi gắm những suy tư sâu sắc về tình yêu và cuộc sống.
Lần đầu đến thăm tôi
Cô mang theo một đóa hoa nhài
Hoa bình dị
Tôi mỉm cười
Nhìn mây bay
Hờ hững.
Mở đầu bài thơ, cuộc gặp gỡ lần đầu giữa cô gái và chàng trai đầy ý tứ, tế nhị. Người con gái mang theo một đoá hoa nhài – biểu tượng của tình yêu tinh khiết. Trong thực tế, hoa nhài có màu trắng, tinh khiết và thơm ngát, vì vậy trong bài thơ, nó được dùng như một biểu tượng cho một tình yêu trong sáng, ngây thơ và chân thành. Sự tinh khiết của hoa nhài tương đồng với sự thanh khiết, sự giản dị nhưng sâu sắc trong tình yêu. Đối diện với hình ảnh người con gái dịu dàng lần đầu gặp, chàng trai đã mỉm cười nhìn mây bay hờ hững. Nghĩa thơ được tách ra thành những dòng thơ ngắn thể hiện sự hờ hững và lạnh nhạt của chàng trai đối với cô gái.
Rồi lần sau
Cả những lần sau
Cô không mang thay đổi sắc màu
Vẫn bình dị những đóa nhài nho nhỏ
Và tôi cười
Hờ hững ngó mây trôi.
Trong mô tả của nhà thơ, ngay lần đầu đến thăm, là một phụ nữ, hẳn nàng đã biết sự hờ hững của chàng. Nhưng lỡ yêu rồi, nàng lại đi thăm, đi thăm và lại đi thăm với hình dáng cũ, loài hoa cũ, cùng một tình yêu ngày càng tan vỡ, ngày càng tuyệt vọng đớn đau. So với lần đầu, thay đổi duy nhất của chàng ở các lần đến thăm sau của nàng, là thay “nhìn mây bay” thành “ngó mây trôi”. Đặng Xuân Xuyến đã thay đổi tu từ để diễn tả một sự miễn cưỡng và chán chường, mà không cần dùng những lời lẽ nặng nề để biểu đạt sự chối từ một tình yêu. Khả năng dụng ngữ đầy tinh tế đó của Đặng Xuân Xuyến khiến những ngôn từ ngỡ như kín đáo bình thường đó thành ra một thứ sắc như dao cắt lặng lẽ trái tim nàng thiếu nữ hoa nhài.
Rồi một chiều cô không đến thăm tôi
Một ngày đông hoa nhài không nở
Tôi ngơ ngẩn bên thiếp hồng để ngỏ
Ngó mây trời tôi đếm bâng quơ
Tôi trách cô vội bước sang đò
Không thương nhớ những cánh nhài nho nhỏ
Thấm trong tôi hương nhài nỗi nhớ
Tôi trách mình hờ hững ngó mây trôi.
Để rồi đến khi thiếu vắng cô gái cùng những bông hoa nhài như thường lệ, chàng trai mới ngỡ ngàng nhận ra tình cảm của mình, nhận ra rằng cô sắp đi bên cạnh một người khác. Tấm thiệp hồng được coi như lời tạm biệt cuối cùng của những buổi gặp gỡ , khiến chàng phải “ngó bên trời” thơ thẩn. Và khi “cô vội bước sang đò”, anh đã trách cô đã vội vã, đã “không thương nhớ những cánh nhài nho nhỏ”; nhưng thực ra là anh đã tự trách mình, giận dỗi với bản thân, để tới câu kết là một lời thở dài buồn bã, sự tiếc nuối vời vợi. Hoa nhài là sự kết nối giữa con người và thiên nhiên. Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến sử dụng hình ảnh hoa nhài không chỉ để biểu thị tình yêu mà còn là sự gắn kết của con người với thiên nhiên, với những vẻ đẹp thuần khiết của thế giới xung quanh. Bằng cách này, tình yêu không chỉ là cảm xúc giữa hai người mà còn là một phần của sự hòa hợp với vũ trụ.
Cái độc đáo của bài thơ là sự khéo léo và tinh tế lồng ghép & tượng hình hóa vẻ đẹp thầm kín giản dị của tấm lòng cô gái với vẻ đẹp của hoa nhài – một vẻ đẹp mà nếu sống vội vã, xốc nổi, thực dụng sẽ không bao giờ nhận ra, không bao giờ hiểu nổi. Nhà thơ mượn hoa nhài trong hành động thầm lặng của cô gái để cảnh báo cho mọi người - trong đó có chính anh, về cách nhìn đối với những giá trị thực của tình cảm cùng cách ứng xử cần có đối với chúng. Đừng để tới khi những vẻ đẹp, những giá trị quý báu hàng ngày đến với ta nhưng vuột khỏi tay ta bởi sự vô tình vô cảm, ta mới ngẩn ngơ, giật mình tiếc nuối, than thở như chàng trai trong bài thơ.
Tác giả rất khéo léo khi sử dụng hình ảnh thiên nhiên, đặc biệt là hình ảnh hoa nhài để thể hiện tâm trạng và tình cảm của nhân vật trong bài thơ. Điều này cho thấy sự tài hoa trong việc kết hợp cảm xúc con người với vẻ đẹp thiên nhiên. Ngôn ngữ trong bài thơ tuy giản dị nhưng lại rất tinh tế, dễ hiểu và gần gũi. Từ ngữ không quá phức tạp nhưng lại có sức biểu cảm mạnh mẽ, giúp người đọc dễ dàng cảm nhận được sự chân thành và nỗi niềm của tác giả.
Bài thơ "Hoa nhài" là những dòng thơ tự sự của chàng trai về câu chuyện tình cảm của mình cùng với người con gái những buổi gặp gỡ. Sự xuất hiện của hoa nhài, loài hoa tinh khiết, thơm ngát được dùng như một hình ảnh ẩn dụ để biểu trưng cho tình yêu trong sáng, dịu dàng và chân thành. Tác giả khắc họa vẻ đẹp của loài hoa này cũng chính là cách để bày tỏ tình cảm sâu sắc của mình đối với người con gái đã đi qua trong cuộc đời mình.
Bài thơ "Hoa nhài" là một tác phẩm đậm chất lãng mạn, với sự kết hợp tinh tế giữa hình ảnh thiên nhiên và cảm xúc con người. Đồng thời, Đặng Xuân Xuyến muốn khẳng định tình yêu trong sáng, chân thành là điều quý giá và có giá trị lâu dài, không chỉ gửi gắm tình yêu lãng mạn mà còn khẳng định sự đẹp đẽ, vĩnh cửu của tình yêu trong sự thanh khiết và chân thành. Mặc dù tình yêu đôi khi có thể gặp nhiều thử thách, nhưng chỉ cần nó được nuôi dưỡng bằng sự chân thành và trong sáng, tình yêu sẽ luôn đẹp và bền vững như những cánh hoa nhài.