logo

Soạn bài: Chữ người tử tù (ngắn nhất)

Hướng dẫn Soạn bài Chữ người tử tù ngắn nhất. Với bản soạn văn 11 ngắn nhất này các bạn sẽ chuẩn bị bài trước khi đến lớp nhanh chóng và nắm vững nội dung tác phẩm cô đọng và dễ dàng nhất.


Khái quát tác phẩm Chữ người tử tù

Soạn bài Chữ người tử tù ngắn nhất | Soạn văn 11 ngắn nhất – TopLoigiai


Soạn bài Chữ người tử tù


Câu 1

Tình huống truyện được xây dựng dựa trên sự đối lập giữa hình tượng nhân vật đối lập: viên quản tù đại diện cho tầng lớp thống trị có quyền nhưng lại một lòng với cái đẹp, còn phạm nhân đại diện cho tầng lớp bị trị lại có tài năng tuyệt vời. Hai người họ lại gặp nhau trong tình yêu thích với cái đẹp.


Câu 2

Huấn Cao hiện lên với tài năng hơn người: viết chữ đẹp. Tài năng của ông được miêu tả chi tiết là người viết chữ rất nhanh và rất đẹp, chữ ông viết vuông lắm, có được chữ Huấn Cao viết mà treo là có một báu vật trên đời,…

Huấn Cao còn là một người có khí phách hiên ngang, bất khuất. Ông bị bắt vì đứng lên chống lại triều đình. Nó khẳng định sự dũng cảm không sợ cường quyền của ông. Khi đứng trước quan lính, ông vẫn thản nhiên giỗ gông, kể cả khi tên lính quát tháo và đe dọa, ông vẫn giữ thái độ than nhiên coi thường cái chết. Khi viên quản ngục mang rượu thịt đến tặng, ông thản nhiên nhận và đuổi thẳng viên quản ngục vì trong lòng ông, những kẻ đại diện cho tầng lớp thống trị chỉ là một lũ tiểu nhân thị oai nên ông tỏ ra khinh bạc chúng.

Huấn Cao coi khinh tiền bạc, quyền thế, ông cho chữ vì cái duyên chứ không cho vì bị ép buộc. Ông là người có thiên lương trong sáng nên ông đã nhận ra tấm lòng biệt nhỡn liên tài của quản ngục. Trước sở nguyện cao quý của viên quản ngục, cảm động vì tấm lòng của ông, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ.

Nhân vật Huấn Cao được nhà văn xây dựng là con người hoàn hảo, trọn vẹn cảm xúc với bút pháp lãng mạn và bút pháp lý tưởng hóa của Nguyễn Tuân: một còn người vừa có tâm vừa có tài. Con người ấy không vì tài hoa mà kiêu ngạo, coi trọng tiền tài mà còn rất dũng cảm, bất khuất, quan trọng hơn là giữ được cho mình một tấm lòng trong sáng, thấu cảm với người khác.

Nguyễn Tuân đã thể hiện rõ quan điểm của bản thân về cái đẹp qua chữ người tử tù. Đó là sự không thể tách rời được của cái đẹp và cái tài. Ông cho rằng con người dù tài năng đến đâu nhưng luôn phải giữ cho mình một nhân cách cao đẹp, một tâm hồn trong sáng, sự hòa quyện giữa tài hoa và đức độ sẽ là cảnh giới cao nhất của con người.


Câu 3 

Tấm lòng say mê cái đẹp, coi trọng người tài của viên quản ngục thể hiện ngay từ đầu tác phẩm. Khi chưa gặp Huấn Cao, ông đã coi trọng tài năng, đề cao chữ viết của Huấn Cao. Đến khi gặp được Huấn Cao, ông đối xử đặc biệt với Huấn Cao, thiết đãi tử tế với kẻ tử tù đại nghịch.

Là một con người đứng trong đội ngũ cầm quyền nhưng ông vẫn giữ cho mình tâm hồn nghệ sĩ. Ông có thú vui tao nhã là chơi chữ, say mê thư pháp. Ta có thể thấy ông thực sự yêu thích thư pháp, bởi lẽ ước nguyện cả đời của ông là có được chữ của Huấn Cao treo trong nhà.


Câu 4 

Cảnh cho chữ diễn ra trong một hoàn cảnh đặc biệt: vào buổi đêm tại một trại giam tỉnh Sơn, trong một không gian nhỏ hẹp ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, phân gián. Giữa không gian ấy hiện lên ánh sáng duy nhất là ánh lửa đỏ rực từ bó đuốc tẩm dầu, và vuông lụa trắng tinh hiện lên đối lập không gian đó.

Trong không gian đó hiện lên hình ảnh ba con người với dáng vẻ khác nhau: Huấn Cao cổ đeo gông, chân vướng xiềng xích nhưng lại đang chuyên tâm sáng tạo cái đẹp, đậm to từng nét trên vuông lụa, quản ngục thì khúm núm cất giữ những đồng tiền đánh dấu, thơ lại tay run run bưng chậu mực.

Đó là cảnh tượng chưa từng có, tạo một bức tranh đối lập: người nghệ sĩ sáng tạo thì manh xiềng xích, thân phận của kẻ tù đại nghịch, còn viên quan lại vốn phải có tư thế oai phong, uy nghi, lại đang khúm núm, run run. Sự đối lập hoàn toàn của khung cảnh và con người đã khẳng định sức mạnh của cái đẹp. Nó chiến thắng tất cả xấu xa, tỏa sáng giữa nghịch cảnh. Ta có thể khẳng định được điểm chung của những con người trong bức tranh này. Đó là tấm lòng yêu thích cái đẹp, yêu thích nghệ thuật bất kể thân phận.


Câu 5

Các nhân vật trong chuyện được tác giả xây dựng với hình tượng lý tưởng hóa mang đầy cảm hứng lãng mạn. Không gian được xây dựng tương phản làm nổi bật sự đối lập giữa cái đẹp- cái xấu, cái thiện- cái ác.

Truyện tập trung miêu tả khung cảnh trang trọng, thiêng liêng của cảnh cho chữ, nó đã bộc lộ tài năng của Nguyễn Tuân trong việc sử dụng ngôn từ điêu luyện, có tính gợi hình, gợi cảm cao, kết hợp bút pháp miêu tả đối lập trong miêu tả cảnh.


LUYỆN TẬP


Câu 1

Nhân vật Huấn Cao trong truyện trước hết hiện lên là người nghệ sĩ tài ba, chữ của ông đẹp lắm, vuông lắm, có chữ của ông treo trong nhà như có báu vật. Ông cũng là người có khí phách hiên ngang, bất khuất. Ông dám đứng lên chống lại triều đình mà ông căm ghét, trước bè lũ cầm quyền, ông vẫn ngang nhiên giỗ gông, mặc kệ sự đe dọa. Nét đẹp nổi bật của Huấn Cao là người có thiên lương trong sáng. Thiên lương ấy giúp ông nhận ra tấm lòng biệt nhỡn liên tài của viên quản ngục và quyết định cho chữ ông. Có thể nói, nhân vật Huấn Cao được xây dựng với hình tượng lý tưởng hóa, khắc họa sâu sắc tinh thần nhân nghĩa của tác giả.

Các bài viết liên quan khác:

icon-date
Xuất bản : 04/02/2021 - Cập nhật : 05/02/2021

Tham khảo các bài học khác