logo

Phân tích tấm lòng thủy chung hiếu thảo của Vũ Nương (Truyện Người con gái Nam Xương)

Vũ Nương là nhân vật chính của Chuyện người con gái Nam Xương, một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Dữ với nhiều phẩm chất tốt đẹp. Để giúp các bạn hiểu hơn về vẻ đẹp của Vũ Nương, chúng tôi đã mang tới bài viết dưới đây, mời các bạn cùng tham khảo.


Dàn ý Phân tích tấm lòng thủy chung hiếu thảo của Vũ Nương (Truyện Người con gái Nam Xương)

a. Mở bài:

Giới thiệu qua về tác phẩm và nhân vật Vũ Nương

b. Thân bài:

- Vũ Nương là người con hiếu thảo:

+ Khi chồng đi lính ở nhà bầu bạn với mẹ  chồng

+ Mẹ chồng ốm nàng hết mực chạy chữa thuốc thang, lễ bái thần phật và dùng cả lời lẽ ngon ngọt để khuyên răn mẹ

+ Lời trăn trối của mẹ chồng trước khi mất đã khẳng định sự hiếu thảo của Vũ Nương

+ Nàng lo ma chay, cúng bái mẹ chồng như cha mẹ đẻ

- Vũ nương là người vợ thủy chung, son sắt

+ Một mình nuôi con, chăm con và mẹ chồng, thay chồng làm cha và làm tròn đạo hiếu

+ Ngày đêm mong nhớ Trương Sinh về, không mong chồng về với chiến công hiển hách, chỉ mong chồng bình an quay về.

+ Thương con nên chỉ bóng mình trên tường là cha => Khi Trương Sinh đi lính về, vì thế mà gây ra hiểu nhầm, nghĩ Vũ Nương phản bội mình; mặc nàng giải thích vẫn đuổi nàng đi

+ Vũ Nương vì muốn chứng minh lòng thủy chung của mình, chỉ có thể nhảy Hoàng Giang tự vẫn

+ Câu thề trước khi chết của Vũ Nương đã một lần nữa khẳng định lòng thủy chung của nàng.

c. Kết bài

Khẳng định lòng hiếu thảo và thủy chung của Vũ Nương, lên án xã hội phong kiến xưa.

>>> Tham khảo: Phân tích nhân vật Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương để làm sáng tỏ nhận định Qua câu chuyện về cuộc đời và cái chết thương tâm của Vũ Nương


Phân tích tấm lòng thủy chung hiếu thảo của Vũ Nương (Truyện Người con gái Nam Xương)

Phân tích tấm lòng thủy chung hiếu thảo của Vũ Nương (Truyện Người con gái Nam Xương)

      Phụ nữ là một nửa của thế giới này, là những người xứng đáng được yêu thương và trân trọng nhất. Vậy nhưng trong xã hội phong kiến xưa, số phận của những người phụ nữ lại như bài thơ Bánh trôi nước của bà chúa thơ nôm Hồ Xuân Hương: 

“Thân em thời trắng phận em tròn,

Bảy nổi ba chìm mấy nước non.

Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn,

Nhưng em vẫn giữ tấm lòng son.”

      Những người phụ nữ khi đó dù có xinh đẹp, tài sắc vẹn toàn đến đâu vẫn gánh chịu những bất công, áp bức của xã hội phong kiến trọng nam khinh nhữ, cổ hủ và lạc hậu. Có rất nhiều nhà thơ, nhà văn đồng cảm với số phận của họ đã sáng tác các tác phẩm ca ngợi vẻ đẹp của những người phụ nữ và vạch mặt xã hội phong kiến tàn ác. Nổi bật trong số đó không thể không kể đến tác phẩm chuyện người con gái Nam Xương, một trong hai mươi truyện của Truyền kì mạn lục do tác giả Nguyễn Dữ sáng tác. Nhân vật chính của truyện là nàng Vũ Nương, hay còn gọi là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương. Nàng là một người phụ nữ vô cùng tốt đẹp với tấm lòng thủy chung và hiếu thảo.

      Vũ Nương là một người phụ nữ đẹp nết, đẹp người nên được Trương Sinh cảm mến và dùng sính lễ lớn đến hỏi cưới. Chưa ở bên nhau được bao lâu thì đất nước xảy ra chiến tranh, Trương Sinh phải đi lính, nàng Vũ Nương khi đó đã mang thai sắp sinh cùng mẹ chồng ở nhà chờ đợi. Lúc này, lòng hiếu thảo của Vũ Nương mới sáng tỏ hơn bao giờ hết. Nàng một mình sinh con, hằng ngày ở bên bầu bạn, chăm sóc mẹ chồng, cùng mẹ đợi chồng bình an quay về. Nhưng bà cụ do nhớ thương con trai quá mà sinh tâm bệnh, ốm nặng. Vũ Nương đã hết mực chạy chữa thuốc thang cho mẹ chồng, nàng còn thành tâm lễ bái thần phật để mong bà cụ được phù hộ độ trì. Nhưng hơn cả, nàng biết tâm bệnh của mẹ không thể chỉ có dùng thuốc thang hay lễ bái mà có thể khỏi được, nên Vũ Nương còn dùng những lời lẽ ngọt ngào an ủi bà cụ. Vũ Nương yêu thương mẹ chồng xuất phát từ tình cảm tận đáy lòng, nên nàng mới để ý từng chút, chăm sóc không chỉ sức khỏe mà còn tâm hồn cho bà cụ một cách khéo léo và ân cần đến thế. Nhưng không trụ được lâu, mẹ chồng nàng đã qua đời, trước khi mất, những lời trăn chối của bà đã khẳng định được rõ nhất lòng hiếu thảo của Vũ Nương. Bà được Vũ Nương thương yêu, săn sóc nên cũng yêu thương Vũ Nương không kém, bà dành những lời cuối để an ủi Vũ Nương, mong nàng không đau xót cho mình quá và mong “Sau này, trời xét lòng lành, ban cho phúc đức, giống dòng tươi tốt, con cháu đông đàn, xanh kia quyết chẳng phụ con, cũng như con đã chẳng phụ mẹ.” Đây là câu nói đắt giá, thể hiện tình cảm của mẹ chồng dành cho nàng và chứng nhận lòng hiếu thảo của nàng. Vũ Nương đã được mẹ chồng cầu phúc cho, khẳng định nàng sẽ được nhận những điều tốt đẹp, cuộc đời sẽ không phụ nàng như nàng không phụ mẹ chồng mình. Nàng còn lo chu đáo hậu sự cho bà cụ, không khác nào lo cho cha mẹ đẻ của mình. Tấm lòng hiếu thảo của Vũ Nương thật đáng giá và sâu sắc làm sao.

     Không chỉ hiếu thảo, Vũ Nương còn là người có lòng thủy chung sâu sắc. Khi chồng đi lính, nàng không mong chồng mang “ấn phong hầu trở về quê”, mà chỉ mong sao Trương Sinh có thể bình an quay về. Nàng một mình sinh con, chăm sóc con và mẹ chồng, yêu thương mẹ chồng như mẹ đẻ của mình, điều này cũng chính là sự yêu thương, thủy chung của Vũ Nương dành cho chồng mình, nàng muốn thay chồng gánh vác trách nhiệm, làm tròn đạo hiếu. Từ sau khi mẹ chồng mất nàng cùng con nhỏ ngày ngày đợi chồng trở về. Thương con không có cha ở bên, Vũ Nương mỗi tối đã chỉ vào bóng mình trên tường bảo đó là cha của Đản. Nàng luôn giữ tiết hạnh, làm một người vợ đảm đang, thủy chung, chiếc bóng mỗi tối có lẽ chính là nhân chứng rõ nhất cho lòng thủy chung của Vũ Nương với chồng mình. Nhưng cuộc đời thật bất công với nàng, Trương Sinh quay về, với tính tình hay ghen tuông, bị lời nói của con làm cho hiểu nhầm chiếc bóng là người đàn ông gian díu với Vũ nương, nghĩ nàng không đứng đắn, thủy chung nên đã đuổi nàng đi. Vũ Nương hết mực thanh minh, lại còn được họ hàng, làng xóm chứng minh cho lòng thủy chung nhưng vẫn không lay chuyển được Trương Sinh tính tình cục cằn, nóng giận. Cuối cùng, với tiếng oan không thể rửa sạch ngay, Vũ Nương đã lựa chọn tự vẫn để chứng minh lòng thủy chung của mình, trước khi nhảy xuống sông Hoàng Giang, nàng đã thề rằng: “Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ, và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ.” Câu thề của nàng đã thể hiện lòng thủy chung, một lòng với chồng, dám lấy cái chết để chứng minh, cũng ẩn chứa trong đó, người đọc chúng ta có thể thấy được sự bất lực, đau khổ tột cùng của Vũ Nương.

      Vũ Nương quả là một người phụ nữ có tấm lòng thủy chung và hiếu thảo, nhưng tiếc thay, nàng lại là hồng nhan bạc mệnh. Sống trong xã hội phong kiến xưa, Vũ Nương cũng chính là đại diện cho những người phụ nữ khi đó, dù họ có tài sắc vẹn toàn như thế nào đều không tránh khỏi được số phận lênh đênh, bất công, giống như câu nói “Thân em như tấm lụa đào, phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”. Nhà văn Nguyễn Dữ đã khắc họa thật thành công Vũ Nương, người con gái hiếu thảo và có lòng thủy chung sâu sắc. Qua đó chúng ta còn thấy được sự phê phán xã hội phong kiến, trọng nam khinh nữ và những người đàn ông có tính gia trưởng như Trương Sinh đã đẩy cuộc sống của Vũ Nương hay những người phụ nữ vào bước đường cùng.

-------------------------

Trên đây Toploigiai đã mang tới cho các bạn bài Phân tích tấm lòng thủy chung hiếu thảo của Vũ Nương (Truyện Người con gái Nam Xương). Vũ Nương là người con gái tài sắc vẹn toàn, đại diện cho những người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa với số phận lênh đênh, phải chịu bất công, thiệt thòi.

icon-date
Xuất bản : 07/01/2023 - Cập nhật : 15/07/2023