logo

Cảm nhận khổ 3 Viếng lăng Bác ngắn gọn nhất

Để tìm hiểu sâu hơn về giá trị tác phẩm Viếng lăng Bác, mời các em tham khảo một số bài văn mẫu Cảm nhận khổ 3 Viếng lăng Bác ngắn gọn nhất sau đây. Hi vọng với các bài văn mẫu đặc sắc này các em sẽ có thêm tài liệu, cách triển khai để hoàn thiện bài viết một cách tốt nhất!


Dàn ý cảm nhận khổ 3 Viếng lăng Bác 

1. Mở bài

- Giới thiệu tác giả Viễn Phương, bài thơ Viếng lăng Bác và dẫn dắt vào khổ thơ thứ ba.

- Lưu ý: học sinh tự lựa chọn cách dẫn mở bài trực tiếp hoặc gián tiếp tùy vào năng lực của bản thân.

2. Thân bài

“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên”: Bác đang nằm ở đó, nhẹ nhàng thanh thản như đang chìm trong một giấc ngủ ngon. Cả cuộc đời Người chỉ có một niềm mong ước, đó là đất nước được hòa bình. Vậy nên khi đất nước được hòa bình, độc lập Người đã được nghỉ ngơi trong giấc ngủ yên bình.

“Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”: Hình ảnh yên nghỉ của Bác vô cùng bình yên và tĩnh lặng. Ở Bác luôn toát lên vẻ dịu hiền như vầng trăng, bình yên như đất nước sau ngày được độc lập.

“Vẫn biết trời xanh là mãi mãi/Mà sao nghe nhói ở trong tim”: Bầu trời bao năm tháng vẫn xanh một màu trường tồn vĩnh cửu như một quy luật bất biến của tự nhiên, vậy mà vị Cha già của dân tộc đã phải ra đi. Vẫn biết quy luật sinh tử của tạo hóa nhưng vẫn thấy xót xa, đau đớn vô cùng. Sự ra đi của Bác không chỉ gây tiếc nuối cho đất nước mà còn khiến cho bao thế hệ sau này không khỏi xót thương.

→ Đoạn thơ không những miêu tả hình ảnh yên nghỉ yên bình của Bác Hồ mà còn thể hiện tình cảm, nỗi xót xa của tác giả cũng như bao thế hệ con người Việt Nam trước sự ra đi của Bác.

3. Kết bài

Khái quát lại giá trị nội dung, nghệ thuật của đoạn thơ cũng như của tác phẩm.


Bài văn mẫu cảm nhận khổ 3 Viếng lăng Bác - Mẫu số 1

Khổ thơ thứ ba là những cảm xúc của tác giả khi vào trong lăng, đứng trước di hài Bác. Bao tình cảm ấp ủ bấy lâu, nên khi bắt gặp bóng dáng thân yêu của Bác là trào dâng thổn thức.

Khổ thơ thứ ba là những cảm xúc của tác giả khi vào trong lăng, đứng trước di hài Bác. Bao tình cảm ấp ủ bấy lâu, nên khi bắt gặp bóng dáng thân yêu của Bác là trào dâng thổn thức. Hình ảnh Bác nằm trong lăng được diễn tả rất xúc động qua hai câu thơ:

Bác nằm trong lăng giấc ngứ bình yên

Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền

Câu thơ gợi được sự yên tĩnh, trang nghiêm, ánh sáng dịu nhẹ trong lành và hình ảnh đẹp đẽ của Bác. Bằng tình cảm, nhà thơ thấy Bác như đang ngủ trong giấc ngủ bình yên giữa thiên nhiên đẹp và thơ mộng, Bác vẫn ở cùng ta, như nhà thơ Hải Như đã viết:

Suốt cuộc đời Bác có ngủ ngon đâu

Nay Bác ngủ chúng con canh giấc ngủ

(Chúng cháu canh giấc Bác ngủ, Bác Hồ ơi)

"Vầng trăng sáng dịu hiền" là ánh sáng của tình thương mến, nâng niu, vầng trăng ấy như ru Bác ngủ. Giấc ngủ của Bác là giấc ngủ trong tình thương yêu. Nhà thơ Phạm Ngọc Cảnh cũng đã viết:

Trong lăng Bác vừa chợp nghỉ

Như sau mỗi việc làm.

Trăng ơi trăng biết thế

Nên trăng bước nhẹ nhàng.

(Trăng lên)

Hình ảnh vầng trăng dịu hiền cũng gợi nghĩ đến tâm hồn cao đẹp, sáng trong của Bác và những vần thơ tràn ngập ánh trăng của Người.

Đến đây, cảm xúc ngưỡng mộ như lắng xuống nhường chỗ cho nỗi xót đau không thể kìm nén:

Vẫn biết trời xanh là mãi mãi

Mà sao nghe nhói ở trong tim!

"Trời xanh" cũng như "mặt trời", "vầng trăng" là những hình ảnh của vũ trụ kì vĩ, vĩnh hằng, là ẩn dụ sâu xa gợi suy ngẫm về cái cao cả, vĩ đại, bất diệt, trường tồn ở Bác. Bác vẫn còn mãi với non sông đất nước, như trời xanh còn mãi (Bác sống như trời đất của ta Tố Hữu). Người đã hóa thân vào thiên nhiên, đất nước, dân tộc. Sự nghiệp của Người là bất tử. Dù vẫn tin như vậy, nhưng tình cảm xót thương không chấp nhận sự mất mát thực tế, trái tim vẫn đau nhói khi nghĩ rằng Bác không còn nữa. Nỗi đau xót được biểu hiện cụ thể, trực tiếp: "Mà sao nghe nhói ở trong tim". Đó là nỗi đau vô hạn, là lòng thương xót rất thật, không lí do nào khuây khỏa được. Đó là tình cảm của đứa con về muộn bên di hài người cha.


Bài văn mẫu cảm nhận khổ 3 Viếng lăng Bác - Mẫu số 2

Xuyên suốt mạch cảm xúc của bài thơ chính là tình cảm, là những giây phút nghẹn ngào trong xúc cảm của tác giả Viễn Phương khi lần đầu thấy Bác.

Cảm nhận khổ 3 bài Viếng lăng Bác, đặc biệt trong hai dòng thơ đầu của khổ thơ, hình ảnh Bác Hồ hiện diện với câu từ hết sức mộc mạc:

“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên

Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”

Chỉ với hai dòng thơ đơn giản ấy nhưng nhà thơ đã làm hiện hữu trước mắt người đọc một khung cảnh và không khí trang nghiêm và yên tĩnh. Bên trong lăng, Bác xuất hiện trong hình ảnh đã yên giấc. Canh giấc cho Bác là “vầng trăng sáng dịu hiền”. Ngắm giấc ngủ bình yên ấy, đột nhiên ta cũng cảm thấy thư thái đến lạ thường.

Cảm nhận khổ 3 Viếng lăng Bác ngắn gọn nhất

Cả cuộc đời Người đều dành hết cho dân cho nước, luôn hi sinh bản thân mình, ngay cả lúc ngủ là khoảng thời gian mỗi người có thể dành riêng cho bản thân để lấy lại sức lực sau mỗi ngày làm việc nhưng với Bác, phút giây riêng tư ấy Người cũng không màng đến mà dành cho sự nghiệp cứu quốc và thực chất thì “Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâu”.

Sau bao nhiêu năm đau đáu, khắc khoải vì nỗi đau của dân tộc, sau bao nhiêu năm “trằn trọc băn khoăn, giấc chẳng thành” vì dân tộc đang rên xiết trước gót giày xâm lược tàn bạo của bọn thực dân, đế quốc, đến cuối cùng, Bác có thể chợp mắt. Giấc ngủ bao năm chẳng vẹn tròn của Bác càng trở nên đẹp đẽ, thiêng liêng hơn khi bên Bác là ánh trăng ngời sáng hiền hậu trên cao.

Khi cảm nhận khổ 3 bài viếng lăng bác, ta cũng thấy như đồng hành Bác trên những đường đời luôn có người tri kỉ, người ta dù trầm ngâm nhưng vẫn bình thủy chung, trước sau như một. Thuở xưa, trăng sáng Bác không ít lần rung động với vẻ đẹp viên mãn, đầy:  “Kim dạ minh châu chính nguyệt”  (Dịch nghĩa:  “Đêm nay, tròn đêm tháng giêng, trăng đúng lúc tròn nhất”  - Bài  "Nguyên tiêu" ). Như vậy, vượt chướng ngại vật của bài hát sắt nhà để ngắm nhìn, phong cách đẹp của một thi gia cầm tù nhưng hồn thơ và tinh thần vẫn tiếp xúc, tự tại:  “Nguyệt tòng song vũ thi gia”  (Dịch nghĩa: “Từ ngoài khe cửa, ngắm cảnh nhà thơ”  - Bài  “Vọng nguyệt” ).

Đến bài thơ này, đặc biệt khi cảm nhận khổ 3 bài Viếng lăng bác, ta thấy trăng lại hóa thân thành người lính canh gác để Bác có thể yên tâm ngủ ngon và Bác không cảm thấy đơn độc. Hiện tại, những tháng năm chiến đấu chống giặc ngoại xâm đã qua, giấc ngủ cả đời chưa một ngày nào yên bình, giờ đây, tác giả và mọi người đều mong Bác ngủ thật bình yên vì đã có chúng cháu canh giấc ngủ cho Bác: “Nay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ”.

Không chỉ có các cháu, cả thiên nhiên mà Bác từng hết mực ngợi ca, cả vầng trăng Bác đã từng bầu bạn đều tự nguyện chứ chẳng ai bảo ai, cùng nhau bên cạnh Bác, làm nhiệm vụ canh giấc cho Bác, chỉ mong sao suốt một đời Bác vất vả rồi thì những tháng năm còn lại khi đau thương đã qua đi, tất cả đều có thể gắng hết sức làm mọi thứ tốt nhất dành cho Bác.

Khi viết rằng “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên”, với cụm từ “giấc ngủ bình yên”, nhà thơ đã mong muốn có thể nhắc đến một cách nhẹ nhàng nhất có thể sự ra đi của Bác. Tuy nhiên sự thật vẫn là sự thật, Bác đã đi vào cõi vĩnh hằng nhưng trong tâm tưởng của tác giả và mọi người con của dân tộc Việt Nam, Bác vẫn còn mãi:

“Vẫn biết trời xanh là mãi mãi”

Khi cảm nhận khổ 3 bài Viếng lăng bác, ta còn thấy tình cảm của Bác dành cho non sông, đất nước thật rộng lớn, bao la. Tình cảm ấy khiến cho mỗi người con đều không hề cảm thấy bị lẻ loi, cô độc mà thật sự biết ơn và xúc động vô cùng. Đối với mỗi người, Bác Hồ không còn là người lãnh đạo, người chỉ huy xa cách mà Bác đã trở thành một người cha, một người thân ruột thịt rất đỗi gần gũi mà thân thương.

Sự xúc động về tình cảm thân thuộc mà Bác mang lại đã có lần khiến nhà thơ Tố Hữu thốt lên thành lời: “Bác ơi, tim Bác mênh mông thế – Ôm cả non sông mọi kiếp người”“Mọi kiếp người” từ các cháu thiếu nhi đến các cụ già, từ anh phụ tá đến người làm bếp, từ chú bộ đội đến người công nhân… Bác đều dành tình yêu cho tất cả:

“Bác sống như trời đất của ta

Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa

Tự do cho mỗi đời nô lệ

Sữa để em thơ, lụa tặng già”.

(“Bác ơi!” – Tố Hữu)

Cảm nhận khổ 3 bài Viếng lăng bác để thấy khi Bác đi, những kỷ niệm cũng như hình ảnh về Bác đèn chắc chắn sẽ không phải mờ, nhạt nhòa trong tâm trí mỗi người. Cùng với thời gian, những điều đó sẽ tồn tại mãi mãi như  “bầu trời xanh”  và như những gì đã có, đang và sẽ còn tồn tại trên đời. Như vậy, sự thật là Bác đi nhưng đối với người ở lại, Bác cùng với sự nghiệp, tên tuổi, công lao và tình thương của Bác sẽ luôn ở lại trong trái tim yêu thương, trong lòng tưởng nhớ của muôn người, muôn loài.

Khi cảm nhận khổ 3 bài viếng lăng bác, ta thấy tác giả Viễn Phương đã rất khéo léo tìm cách xoa dịu đi những tổn thất to lớn trong lòng mỗi người trước sự ra đi của Bác khi nhắc đến sự bất diệt của Người cùng với sông núi, cỏ cây. Tuy nhiên dù có cố gắng đến cách mấy, có nỗ lực đến nhường nào thì có một sự thật ở lại không thể che giấu là:

“Mà sao nghe nhói ở trong tim”

Câu thơ bật lên như tiếng nấc nghẹn ngào thể hiện nỗi đau cố kìm nén nhưng trở nên bất lực. Ở những dòng thơ trên, tác giả cố gắng không nhắc đến đau đớn, xót xa như thế nào thì giờ đây những đau đớn, xót xa ấy lại cứ tuôn trào, chảy trôi. Cảm giác “nhói trong tim” vừa gợi ý rất thực tế, nhưng lại cũng vừa biểu lộ nỗi xót xa, thương tiếc đầy thành kính.

Cảm nhận 3 bài Viếng lăng bác chỉ với một từ “nhói” mà có bao nhiêu cảm xúc bị nén, kìm nén khổ sở. Bác như thế nào để mang lại nền độc lập, tự do cho dân tộc chắc chắn ai cũng thấy và hiểu rõ, ngày Bác đi, miền Nam chưa được giải phóng thì trong phút đi, nỗi lo hệ thống nhất, miền Bắc - Nam một ngôi nhà vẫn không có ngôi nhà nào không có chủ trong tâm tưởng.

Thế mà giờ đây khi miền Nam đã thống nhất, giấc mơ Nam Bắc sum họp đã thành hiện thực thì có một điều mong mỏi “Rước Bác vào Nam thấy Bác cười” chỉ còn lại trong những giấc chiêm bao, khó lòng thành hiện thực. Viết về nỗi đau còn lại khi Bác Hồ đã ra đi, Tố Hữu cũng có những dòng rất bình dị nhưng cứ mỗi một câu thơ cất lên, nỗi đau càng quặn thắt, tất cả những gì gợi về Bác đều tồn tại, chỉ có bóng dáng Bác Hồ là khuất xa:

“Con lại lần theo lối sỏi quen

Đến bên thang gác, đứng nhìn lên

Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?

Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!

[…]

Trái bưởi kia vàng ngọt với ai

Thơm cho ai nữa hỡi hoa nhài!

Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm

Quanh mặt hồ in mây trắng bay…”

(“Bác ơi!” – Tố Hữu)

---/---

Trên đây là cách thiết lập dàn ý và bài mẫu Cảm nhận khổ 3 Viếng lăng Bác ngắn nhất dành riêng cho bạn. Hi vọng qua dàn ý và bài mẫu bạn có được những cách điều hành khác nhau, từ đó có thể tiếp cận tác phẩm với cái nhìn đa dạng, mới mẻ hơn. Chúc các bạn thành công, học tốt.

icon-date
Xuất bản : 19/03/2022 - Cập nhật : 19/11/2022