logo

Phân tích bài thơ Vội vàng của Xuân diệu ngắn gọn

ToiLoigiai gửi đến bạn Top 3 bài phân tích bài thơ Vội Vàng hay nhất, hi vọng các bài phân tích mẫu này sẽ giúp bạn có thêm nhiều lựa chọn trong quá trình viết văn của mình


Phân tích bài thơ Vội vàng - Bài mẫu 1

       “Thơ hay là thơ chín đỏ cảm xúc”, lời nhận định đó dường như đã đằm rất sâu trong những “trang hoa tờ hoa” của Xuân Diệu mà có thể nói Vội Vàng là những dòng nhiệt huyết sục sôi, cháy bỏng và thiết tha nhất. Xuân Diệu vồ vập và gọi mới, giục giã và khẩn thiết sống, đồng thời gửi gắm những triết lí nhân sinh mới mẻ mà ở những nhà thơ trước đó chưa làm được.

        Nếu như thơ xưa ưa cái đẹp thanh trong vị, đạm trong sắc, cái đẹp thiên về sự hài hòa, cân đối, giản dị, rất mực cổ điển thì đến Xuân Diệu, cái đẹp phải thật thắm sắc đượm hương, vậy nên hồn thơ ấy mới khát vọng táo bạo muốn “tắt nắng, buộc gió”. Âu đó cũng là khát vọng giữ lại sắc hương cho dương gian này. Bức tranh thiên nhiên tiếp theo được bày ra trong thơ Xuân Diệu là một bữa tiệc trần gian lộng lẫy, rực rỡ, đầy thanh âm và màu sắc: 

Phân tích bài thơ Vội vàng | Top 3 bài hay nhất

“Của ong bướm này đây tuần tháng mật

Này đây hoa của đồng nội xanh rì

Của yến anh này đây khúc tình si

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi

Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần..”

        Rõ ràng, nếu như trước Xuân Diệu, Nguyễn Du từng quan niệm, cuộc đời như một cuộc bể dâu, bà huyện Thanh Quan thì ví nó là cuộc hí trường, các nhà thơ như Thế Lư trong phong trào thơ Mới cũng chán bởi mĩ lệ trần gian, mà đưa mắt tìm nguồn thơ trong chốn bồng lai tiên cảnh xa xôi diệu vợi. Nhưng đến Xuân Diệu, ông thấy cuộc sống vẫn đẹp, vẫn rực rỡ như một bức tranh xuân đầy gọi mời quyến rũ với đủ màu sắc “xanh rì”, rộn rã những âm thanh..Bằng cách đó, “Xuân Diệu đã đốt cảnh bồng lai và xua ai nấy về hạ giới”, để trân trọng hơn vẻ đẹp của bức tranh trần thế, để cùng hòa mình đắm say và khúc tình si của chính dương gian này. Đặc biệt để ý so sánh của Xuân Diệu “tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”, so sánh kết hợp với ẩn dụ chuyển đổi cảm giác đã khiến câu thơ trở nên táo bạo hơn, tháng Giêng non tơ mơn mởn đầy sức sống kia sao mà thật quyến rũ gọi mới. So sánh ấy cũng phần nào như hé mở cho ta thấy hồn thơ Xuân Diệu, đôi mắt của Xuân Diệu nhìn trần thế như đôi mắt của một vị khách tình si, “cặp mắt xanh non và rờn biếc”, như muốn bao luyến cả nhân gian này. Đồng thời cũng thấy cái mới của Xuân Diệu ở đây đó là ông không dùng thiên nhiên làm điểm tựa để so sánh với con người như trong thơ trung đại, mà ngược lại thiên nhiên lại được so sánh với con người, con người là chuẩn mực để so sánh với thiên nhiên. Vậy nên đoạn thơ tuy ngắn gọn, nhưng lại phác lên những nét vẽ để ta thấy nét mới mẻ, cách tân của hồn thơ Xuân Diệu. 

       Chảy tràn theo dòng cảm xúc ấy, vì cuộc sống này đẹp như một vườn xuân, đầy gọi mời, hấp dẫn, nên nhà thơ cũng tiếc nuối phần nào khi chứng kiến sự chảy trôi của thời gian, đặc biệt là sự chảy trôi của đời người, của tuổi trẻ:

“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già

..Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!

Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”.

        Trong thơ trung đại, các cụ ta quan niệm thời gian tuần hoàn, do đó không cảm thấy hối hả, hay lo lắng trước sự chảy trôi của thiên nhiên, đất trời và đời người. Nhưng đến thơ Mới, mà cụ thể là trong Vội Vàng ta thấy rõ, Xuân Diệu nhìn thấy sự chảy trôi của thời gian và sự ra đi của tuổi xanh trên con người, trong khi tuổi trẻ là tuổi đẹp nhất, quý giá nhất nên thành ra tiếc nuối bâng khuâng. Sự chia ly được diễn ra trên hầu khắp vạn vật, sự ra đi của thời gian với con người, của thời gian với cả chính thời gian, sự chia ly nhuốm trong cảnh vật “tháng năm rớm vị chia phôi, sông núi than thầm tiễn biệt, chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi..”. Nhưng cũng chính từ cái nhìn mới mẻ trong quan niệm về thời gian ở đoạn thơ này, ta thấy một Xuân Diệu đậm chất “vội vàng”, ông nhìn thấy rõ “tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”, nên vội vàng lao vào cuộc đua với thời gian, sống đã đầy đến từng khoảnh khắc để được tận hưởng, tận hiến một cách trọn vẹn, bồng bột, vô tư: 

“Mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng

Cho chếnh choáng mùi thơm cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào người”

        Cụm từ “ta muốn ôm” đứng giữa dòng thơ đầy ham hố, như thể hiện khát khao muốn ôm cho trọn, cho hết, cho đủ đầy cuộc sống ngập tràn thanh sắc trần gian ngoài kia. Các động từ mạnh “ôm, riết, say, thâu, cắn” đã lột tả một cách mãnh liệt hồn thơ cuống quýt, vồ vập vội vàng của Xuân Diệu. Những làn sóng ngôn từ đan chéo nhau, giao thoa, song song thành những đợt sóng vỗ mãi vào tâm hồn người đọc. Ta như cảm nhận được nguồn sống, sức sống phập phồng trong trái tim thơ của ông, “Sức sống như máu căng lên trong lộc loài nai, như những mầm non háo hức bước ra khỏi thân cây, ngoạm sự sống để là êm nỗi khát thèm”. Đúng như Hoài Thanh từng nhận định: Thơ Xuân Diệu là một nguồn sống dào dạt chưa từng thấy ở chốn nước non lãnh lẹo này. Trong những câu thơ cuối, ta thấy Xuân Diệu như con ong hút nhụy đang phơi phới hương say của mật ngọt,, lại thấy thi sĩ như người tình trong cuộc tình chếnh choáng men say.

       Vội vàng là một bài thơ rất Xuân Diệu, Xuân Diệu ở sự vồ vập, sôi nổi, cuống quýt đầy giục giã của nhà thơ hãy sống và tận hưởng cuộc sống. Xuân Diệu ở cặp mắt xanh non rờn biếc âu yếm nhìn nhân gian, và Xuân Diệu ở những ngôn từ như đằm cả đời thơ, trái tim thơ, nhịp thơ vào trong đó. 


Phân tích bài thơ Vội vàng - Bài mẫu 2

Phân tích bài thơ Vội vàng | Top 3 bài hay nhất

      Xuân Diệu - nhà thơ tình của văn học Việt Nam. Thơ văn ông chạm đến cảm xúc của người thưởng thức bởi ý tình sâu nặng, bởi nguồn thức cảm dồi dào, mãnh liệt. Có lẽ, đến với thơ Xuân Diệu là lúc trái tim ta được hồi sinh với những khát khao mãnh liệt về lẽ sống, về niềm yêu và được yêu. Một trong những bài thơ hay nhất của ông phải kể đến Vội vàng - thi phẩm viết về mùa xuân, về triết lý thời gian trong cuộc đời.

"Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi"

       Thật lạ lùng với ước muốn có phần phi thực tế của người thi sĩ, nắng ta có thể nhìn nhưng làm sao có thể chạm, gió, ta có thể cảm nhận nhưng làm sao ta nắm được. Ngỡ là phi lý nhưng thực ra lại rất hợp lý khi ước muốn ấy đến từ trái tim của một kẻ yêu đời, yêu vạn vật. Ước muốn được tắt nắng, được buộc gió để giữ lại tất thảy vẻ đẹp của tạo hoá, để màu chẳng " nhạt", để gió đưa hương đi xa chẳng thể phải tàn, chẳng thể nào " bây mất". Tình yêu thắm thiết với nắng gió, với màu sắc trần gian đã khiến lòng tác giả thổn thức cất lên những ước muốn đầy ngạo mạn, đầy mãnh liệt đến như vậy.

       Sang khổ thơ thứ hai của bài, ta như được ngắm nhìn một vẻ đẹp trần gian khi xuân về tựa thiên đường cõi thực. Vẻ đẹp ấy có hoa mùa xuân, có ong bướm, cỏ cây, có bản nhạc tình say và có cả lòng người háo hức, mê đắm.

"Của ong bướm này đây tuần tháng mật

Này đây hoa của đồng nội xanh rì

Này đây gió của cành tơ phơ phất

Của yến anh này đấy khúc tình si

Và này đây mỗi sớm chớp hàng mi

Mỗi buổi sáng thần vui hằng gõ cửa"

        Xuân về mang yêu thương và sức sống lan tỏa đến vạn vật, thiên nhiên cũng vì ánh sáng xuân mà trỗi dậy, khoe sắc, góp hương hoa của mình cho đời. Ong bướm bay đi tìm bông hút mật, cỏ hoa đồng nội xanh rì, tươi tốt, đẫm vị xuân. Cành tơ cũng phất phơ khoe nét kiều diễm, yêu đời của mình. Và đâu chỉ có hoa cỏ, yến anh góp vào đời bản nhạc sôi động của tình yêu mê say, ngây ngất. Mùa xuân đến, khổ đau, nỗi buồn gác lại trong năm cũ, người người đón đợi, hy vọng những niềm vui, những điều tốt đẹp cho năm mới. Thần Niềm Vui sẽ đến gõ cửa nhà nhà, người người, chào đón vạn vật bằng niềm tin ấm áp, yêu thương dạt dào.

       Thiên nhiên đẹp quá, thơ quá, tình quá, đến nỗi kẻ thi sĩ phải xuyến xao trước vẻ đẹp ấy. Có lúc, còn ngỡ ngàng xuân ấy như người tình mình vậy, gợi cảm, hấp dẫn khiến mê say đến lạ lùng: " Tháng giêng ngon như một cặp môi gần".Cách ví von thật lạ, kiểu so sánh thật hay. Phải chăng, chỉ với một người có cảm quan sự sống đặc biệt như thế mới viết nên câu thơ mang đầy nghệ thuật đến vậy.  Niềm vui sướng tột cùng trước mùa xuân yêu dấu, nhà thơ chợt thấy rằng mình phải sống vội, giục giã sống nhanh để tận hưởng mọi thành sắc cuộc đời.

“Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...”

       Bởi lòng người vốn ích kỉ, đứng trước những thứ đẹp đẽ trong niềm hạnh phúc trào dâng chẳng ai muốn mất đi cả. Người thi nhân lúc này đây cũng vậy, vừa vui sướng lại vừa lo sợ, lo sợ thời gian vụt mất, năm tháng cuộc đời ngắn lại, lo sợ rằng xuân sẽ đi, nắng hạ lại về, hương sắc đời tươi phai tàn. Xuân Diệu cảm quan về thời gian cuộc đời là hữu hạn mà lòng người thì rộng lớn. Có lẽ vì vậy mà giọng điệu đoạn thơ này vừa có phần trách móc, vừa có phần thúc giục nên sống vội vàng để tận hưởng thành xuân:

"Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại"

      Ý thức được thời gian hữu hạn, tác giả lại càng hiểu được rằng mỗi khoảnh khắc của cuộc đời đều phải sống thật ý nghĩa.

      Đoạn cuối bài thơ là lời giục giã cũng là khát khao đầy cuồng nhiệt được sống, được tận hưởng và chiếm hữu muôn vạn vẻ đẹp cuộc đời:

"Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

        Lời thúc giục " Mau đi thôi!" như thức tỉnh mỗi người hãy hành động, hãy nhanh lên mà sống, mà yêu thương, mà hy vọng, đừng chần chừ, chờ đợi thêm một phút giây nào nữa. Điệp từ " Ta" được đặt ở đầu câu kết hợp với từ " muốn" càng khẳng định sự chủ động của con người trước thiên nhiên, giữa vẻ đẹp mơn mởn và tươi xinh của tạo hoá, người người không thể nào dửng dưng, nhân gian khát khao chiếm lĩnh lấy muôn màu của sức xuân tuyệt diệu. Những động từ mạnh " ôm", " riết", "say" thể hiện được sự cuồng nhiệt và rạo rực đến tột độ của lòng người lúc này trước vẻ trữ tình, mơ mộng " mây đưa gió lượn", " sự sống mơn mởn", " cánh bướm tình yêu", cái hôn tình tự. Những câu thơ như xô xát, vồ vập, chồng chất lên nhau trong giọng điệu mạnh mẽ, dứt khoát ấy càng làm nổi bật nghĩ suy mà người thi nhân muốn gửi gắm. Hãy tận hưởng hết mình trong từng khoảnh khắc của cuộc đời, hãy sống thật ý nghĩa nhất trong từng giây phút thời gian.

      Qua bài thơ, ta thấy được tài năng của Xuân Diệu trong việc tả cảnh, tả tình. Và sâu thẳm trong mỗi lời thơ ấy còn là tiếng lòng gửi đến bao thế hệ về cách sống, về lẽ sống cuồng nhiệt giúp ích cho đời, cho người.


Phân tích bài thơ Vội vàng - Bài mẫu 3

  “Công việc của nhà văn là phát hiện ra cái đẹp ở chỗ không ai ngờ tới, tìm cái đẹp kín đáo và che lấp của sự vật, để cho người đọc một bài học trông và thưởng thức”. Thạch Lam đã cho một nhận định vô cùng sâu sắc và chính xác, điều này sẽ làm nên một nhà văn thực thụ hay không. Và Xuân Diệu – ông hoàng thơ tình là một trong những cây đại thụ viết nên tên tuổi của mình với các tập thơ tình ngọt ngào, mới mẻ của riêng ông. Bài thơ “vội vàng” chính là một tác phẩm tuyệt hảo thể hiện sâu đậm về quan niệm tình yêu của nhà thơ.

Phân tích bài thơ Vội vàng | Top 3 bài hay nhất

       Phong trào Thơ mới không ít những nhà thơ nổi trội, tạo được dấu ấn của riêng họ. Giai đoạn 1930-1945 để nói về cây bút lừng lẫy trong thơ mới thì có lẽ cái tên Xuân Diệu luôn được đứng đầu danh sách. Thổi vào lòng độc giả những thổn thức, nguồn sống, yêu thương dạt dào, mọi thứ trở nên mới mẻ, thu hút kì lạ chính là thơ của Xuân Diệu.  

       Mở đầu bài thơ với những dòng vô cùng ấn tượng, lạ thường mà chỉ có ông mới có thể sáng tạo như vậy:

“Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi”

         Nỗi lòng của nhà thơ được bộc bạch rất đời thường mà cũng rất lạ thường bằng việc mở đầu phá cách ,  “tôi muốn” một sự chủ động rõ ràng. Nếu những người nam tử khi xưa khác muốn lên non xuống bể, dựng xây nước nhà, lập công danh thì tác giả chỉ ước được tắt nắng, buộc gió. Xuân Diệu mong được tắt nắng để nó luôn giữ mãi sự rực rỡ, màu sắc tươi đẹp đó, muốn buộc gió để hương sắc đất trời mãi vương vấn, thoang thoảng nơi đây. Nghe có vẻ vui tai , kì dị về những ước muốn nhà thơ thể hiện trong thơ nhưng nó thật sự là một mong muốn chính đáng, muốn đoạt quyền tạo hóa. Ước muốn giữ mãi những điều tươi đẹp, níu giữ màu cùng hương sắc là ước mơ làm đẹp cho đời, cho người. Một tâm hồn thi sĩ đầy nhân văn, tràn trề nhựa sống được thể hiện tràn đầy qua hai câu thơ trên.

        Xuân Diệu đi đến với cái đẹp nơi trần thế bằng một tình yêu căng tràn, tươi trẻ nên ông đã tìm thấy một thiên đường ngay trên mặt đất với bao dư vị cảm xúc:

"Của ong bướm này đây tuần tháng mật

Này đây hoa của đồng nội xanh rì

Này đây lá của cành tơ phơ phất

Của yến anh này đây khúc tình si

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi"

       Cuộc sống muôn hình vạn trạng hiện lên trong từng dòng thơ của Xuân Diệu mới hấp dẫn, đặc biệt làm sao, một bữa tiệc trần gian bày sẵn, gọi mời. Sự lặp lại đầu câu hai chữ “này đây” là một sự nhắc lại tinh tế, vừa phải đủ để vẽ nên đậm nhạt cho toàn bộ không gian và thời gian trong vần thơ, nhấn mạnh thời điểm hiện tại ngay lúc này đây. Với bao điều lí thú nơi cuộc sống trần thế không khỏi hấp dẫn người ta mà nhà thơ muốn được ôm trọn nó vào lòng. Một bức tranh với ong bướm lượn lờ, dập dìu, xanh mát rì rào của đồng nội, phất phơ cành lá, thanh âm khúc ca tình si và ánh sáng bình minh lấp lánh, chớp chớp đôi hàng mi. Mọi thứ, vạn vật tạo nên một khung cảnh hữu tình, đẹp đến lạ khiến tác giả chỉ muốn ở mãi trong bức tranh tuôn trào nhựa sống, tràn đầy sắc xuân như vậy. Xuyên qua lăng kính của nhà thơ thì chim muông, thiên nhiên ai cũng đều có đôi, có cặp, gắn kết cùng nhau trong một trần thế ấm áp, tình yêu chớm nở. Xuân Diệu luôn dành một tình cảm sâu sắc, bền chặt nơi trần thế, do vậy đã có lần ông thổ lộ: “Không muốn đi mãi mãi ở vườn trần/ Chân hóa rễ để hút mùa dưới đất”.

       Bài thơ chưa dừng lại ở đó, sự ngọt ngào còn thể hiện thật đắc ở câu thơ: “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần” Một câu thơ với sự sáng tạo đậm chất Xuân Diệu, một chút gì đó táo bạo, dịu dàng mà tinh tế vô cùng. Nhà thơ đã cảm nhận cái vô hình “tháng Giêng” thành cái hữu hình “ngon như cặp môi gần”, thời gian chỉ có thể là Xuân Diệu mới cảm nhận khác biệt bằng vị giác mà thôi. Nhà thơ xem tháng Giêng như một người phụ nữ dịu dàng, quyến rũ, ngọt ngào. Cái đẹp trong mắt người xưa là một chuẩn mực, ông ví người con gái với thiên nhiên hoa núi, mây, trời, còn khí phách người anh hùng là mai, trúc, tùng, điểu. Nhưng Xuân Diệu lại khác, cái đẹp trong mắt ông luôn mới mẻ, hiện đại mang hơi thở phương Tây. Một con người luôn đi tìm và yêu say đắm cái đẹp như Xuân Diệu đây thì chẳng gì ngăn cản ông được và vì thế mà ông lo sợ:

“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già

Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất

Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật

Không cho dài thời trẻ của nhân gian”

       Vẻ đẹp không phải sẽ trường tồn mãi theo gian sao? Bằng sự nhạy bén, tinh tế của mình ông sợ cái đẹp mất đi nên ông nhận thấy sự trôi qua của thời gian sẽ khiến con người ta không thể níu kéo lại được. Thời gian tuyến tính một đi không trở lại, xuân qua hạ đến, thu sang, đông tàn rồi lại về xuân, nhưng không mau tận hưởng sẽ phí hoài thời gian, thanh xuân. “Mau với chứ, vội vàng lên với chứ/ Em, em ơi. Tình non sắp già rồi” (Xuân Diệu).

        Và ông lại trở nên lo sợ, nhìn mọi thứ đều nhuốm màu chia ly trong niềm vui sướng tận hưởng cái đẹp của tạo hóa:

“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn

Chẳng bao giờ, ôi!Chẳng bao giờ nữa…”

        Nhà thơ sợ tuổi trẻ vội đi nhanh như cũng sự tàn phai của thời gian vậy. Bằng hết mọi giác quan, có sự chuyển đổi cảm giác, mùi vị của nó chính là sự chia phôi đã được tác giả sử dụng để cảm nhận ở những câu thơ này. Nếu những dòng đầu rạo rực, tươi mới sức sống, niềm yêu thương dạt dào thì ở những dòng cuối là nỗi niềm bâng khuâng, buồn man mác, ngậm ngùi không muốn tiễn biệt, chia xa trần thế tươi đẹp này.

       Khi tiếc nuối thì người ta sẽ tìm đến sự khát khao mãnh liệt muốn ôm trọn, hưởng trọn hết cái tuyệt vời của đất trời, dù chỉ là còn vài phút, vài giây ngắn ngủi.

“Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi”

       Sự lặp lại “ta muốn ôm” đi cùng động từ “ôm”, “riết”, “thâu” có thể xem là sự nhấn mạnh chủ động, niềm khao khát da diết của nhân vật tôi khi đứng giữa đất trời tươi đẹp, rộng lớn. Câu thơ kết cuối là một sự táo bạo “muốn cắn” cho thấy tột cùng của sự say mê muốn chiếm hữu nốt cái đẹp, tinh túy của thiên nhiên, cháy hết mình để không phải nuối tiếc ngày sau.

       Một tác phẩm ấn tượng, thể hiện sâu sắc những cảm nhận, chất thơ, phong cách của Xuân Diệu chưa bao giờ phủ nhận tầm quan trọng của “Vội vàng”. Nhà thơ luôn yêu và tìm đến cái đẹp, hòa nhập vào thiên nhiên đất trời. Nền văn học Việt Nam luôn có một phần đóng góp vô giá của Xuân Diệu.

Trên đây là các mẫu bài phân tích bài thơ Vội vàng hay nhất của TopLoigiai. Nếu các bạn có điều gì góp ý thêm vào nội dung cho 3 mẫu phân tích này thì hãy comment xuống bên dưới nhé. Hãy cũng chúng tôi xem thêm các bài liên quan đến tác phẩm Vội vàng sau đây:

icon-date
Xuất bản : 04/02/2021 - Cập nhật : 05/02/2021