Top 3 bài tóm tắt Chiếc lá cuối cùng ngắn nhất nằm trong chương trình ngữ văn lớp 8 Kết nối tri thức.
- Ô Hen-ri sinh năm 1862, mất năm 1910, tên thật của ông là William Sydney Porter là một nhà văn người Mĩ.
- Cuộc đời và sự nghiệp sáng tác:
+ Ông sinh ra trong một gia đình có cha là thầy thuốc, mẹ ông qua đời khi ông mới lên ba tuổi
+ Ông bỏ dở việc học tập năm 15 tuổi do gia cảnh nghèo khó. Ông đi nhiều nơi và làm nhiều nghề khác nhau: nhân viên, kế toán, thủ quỹ ngân hàng…
+ Sau này, khi bắt đầu với sự nghiệp văn chương, ông trở thành một nhà văn chuyên viết truyện ngắn
- Căn gác xép
- Tên cảnh sát và gã lang thang,
- Qùa tặng của các đạo sĩ
- Chiếc lá cuối cùng là một trong số 600 truyện ngắn của nhà văn Ô Hen-ri. Đoạn trích này nằm ở phần cuối truyện.
Tại một ngôi nhà ba tầng tồi tàn với những căn phòng cho thuê giá rẻ trong một khu phố nhỏ ở phía tây công viên Oa- sin- tơn, vào khoảng tháng 11, khi gió lạnh mùa Đông tràn về, Xiu và Giôn-xi đến thuê chung một căn phòng trên tầng thượng ngôi nhà. Cụ Bơ-men cũng là một hoạ sĩ nghèo sống ở tầng dưới cùng...
Giôn -xi bị bệnh sưng phổi nặng, mặc cho Xiu chăm sóc, động viên, Giôn -xi cứ nằm quay ra cửa sổ nhìn những chiếc lá thường xuân trên dây leo bám vào tường gạch phía cửa sổ trước mặt rụng dần từng chiếc. Mỗi lần có một chiếc lá rơi, cô lại đếm ngược số lá còn lại và chờ chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cô cũng buông xuôi lìa đời...
Cụ Bơ- men nghe Xiu kể, rất bực mình vì ý nghĩ ngớ ngẩn của Giôn-xi. Cụ lên gác, gặp Xiu, hai người sợ sệt nhìn cây thường xuân. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Xiu chán nản kéo tấm mành che cửa lên theo lệnh của Giôn-xi thì ngạc nhiên, thấy chiếc lá thường xuân cuối cùng vẫn còn bám trên cây...
Một đêm mưa gió nữa lại qua, chiếc lá thường xuân vẫn dai dẳng bám trên cây. Giôn-xi nhìn ngắm chiếc lá, rồi cô thấy rằng "muốn chết là một tội". Cô ngồi dậy ăn cháo, uống thuốc, và cùng với sự chăm sóc của Xiu, Giôn-xi đã chiến thắng căn bệnh hiểm nghèo. Nhưng cũng thời điểm đó thì cụ Bơ-men đã qua đời vì cụ đã mắc phải bệnh viêm phổi sau cái đêm thức vẽ chiếc lá cuối cùng trong mưa gió.
Tại một khu nhỏ phía tây công viên Oa - Sinh - Tơn là cái làng Greenwich cổ kính. Các nghệ sĩ nghèo thường lui tới tìm thuê những căn phòng có cửa sổ hướng bắc, những buồng xép sát nóc kiểu Hà Lan với giá tiền rẻ.
Phòng họa của hai nữ sĩ trẻ đặt tại tầng thượng ngôi nhà cổ gạch 3 tầng thấp lè tè, tầng cuối cùng là của cụ Bơ-Men đã ngoài 60 tuổi. Cụ nghiệu rựu, đã hơn 40 năm mà ngòi bút màu của cụ chưa với tới được gấu áo của vị thần nghệ thuật. Cụ luôn luôn có ý định vẽ một bức tranh kiệt tác nhưng chưa bao giờ cụ bắt đầu cả. Hai nữ họa sĩ trẻ, một người tên Giôn-Xi, một người tên là xiu. Một cô đến từ Ban-men, cô kia đến từ Ca-li-pho-ni-a. Họ kết nghĩa, gắn bó trong tình chị em tha thiết.
Mùa đông năm ấy, chứng viêm phổi hoành hành đã đánh ngã hàng chục nạn nhân bên khu phía đông...Thế rồi Giôn-Xi bị cảm lạnh nằm bất động trên chiếc giường sắt. Viên bác sĩ cho Xiu biết, bệnh tình của Giôn-Xi mười phần chỉ hy vọng được một thôi. Xiu tranh thủ vẽ để kiếm tiền mua rượu bocđa, pha sữa, mua thuốc để săn sóc, chạy chữa cho đứa em tội nghiệp. Ngày đêm trôi qua Giôn-Xi nằm yên bất động và trắng bệt như pho tượng đổ. Cô chỉ biết nhìn ra cửa sổ nhẩm đếm từng chiếc lá trên cây thường xuân, mệt mỏi buông xuôi nghĩ sẽ ra đi khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống.
Cụ Bơ-Men lại lên gác 3 ngồi làm mẫu cho Xiu vẽ, Xiu đã nói với cụ về nỗi niềm tuyệt vọng của Giôn-Xi. Một đêm mưa tuyết lạnh lẽo nữa lại ào tới. Nhưng chiếc lá dũng cảm màu vàng úa vẫn bám vào cành. chiếc lá thường xuân, chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó. Giôn-Xi bình phục dần.
Cụ Bơ-Men đã chết vì sưng phổi sau 2 ngày nằm viện. Giày và áo quần cụ ướt sũng vẫn còn để lại trong phòng. Chiếc thang, chiếc đèn bão và chiếc bút rơi vung vãi...ở ngoài cửa sổ. Xiu khẽ nhắc em hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc lá cuối cùng trên cây, rồi bảo: "Ồ em thân yêu, đó chính là tác phẩm kiệt xuất của cụ Bơ-Men đấy. Cụ đã vẽ nó vào cái đêm mà chiếc lá cuối cùng đã rụng..."
Xiu và Giôn-xi là hai nữ hoạ sĩ trẻ sống trong một khu nhà trọ. Cụ Bơ- men, một hoạ sĩ già cũng sống ở đó với họ, cả đời cụ khao khát vẽ một kiệt tác nhưng chưa thoả ý. Chẳng may, mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị bệnh sưng phổi rất nặng. Bệnh tật khiến cô tuyệt vọng và nghĩ rằng khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống là sẽ là lúc mình lìa đời. Xiu vô cùng lo lắng và hết lòng chạy chữa cho bạn nhưng vô ích, Giôn-xi vẫn bi quan như vậy. Cô gái tội nghiệp âm thầm đếm từng chiếc lá. Biết được ý nghĩ điên rồ đó của Giôn-xi, cụ Bơ-men ban đầu mắng um lên nhưng sau đó lại âm thầm thức suốt đêm mưa gió bão bùng để vẽ chiếc lá thường xuân. Chiếc lá cuối cùng giống như thật. Nó đã không rụng trong đêm bão lớn, khiến Giôn-xi suy nghĩ lại, cô hi vọng và muốn được sống, được sáng tạo. Giôn-xi từ cõi chết trở về nhưng cụ Bơ-men lại chết vì bệnh sưng phổi sau đêm sáng tạo kiệt tác chiếc lá cuối cùng để cứu Giôn-xi. Xiu lặng lẽ đến bên Giôn-xi báo cho bạn về cái chết của cụ Bơ-men và bí mật của chiếc lá cuối cùng.
Giôn-xi là một họa sĩ nghèo mắc bệnh sưng phổi. Khi bị bệnh, cô đã vô cùng tuyệt vọng "Mở to cặp mắt thẫn thờ và thều thào ra lệnh" hình ảnh đó cho thấy được cô đã phải chịu nỗi đau to lớn từ căn bệnh của mình thể hiện sự yếu ớt, cạn kiệt của cô. Căn bệnh đã khiến cô có suy nghĩ rằng khi chiếc lá cuối cùng rụng thì cô sẽ chết.
Khi nhìn thấy chiếc lá cuối cùng không rụng Giôn-xi đã thay đổi, thấy mình hư, muốn ăn cháo, uống nước, soi gương và muốn vẽ. Chiếc lá trở thành động làm cho cô trở nên mạnh mẽ, nghị lực, có niềm tin chiến thắng bệnh tật, vượt lên chính mình, thoát khỏi cái chết, tiếp tục cuộc sống và nghệ thuật mà mình yêu
Xiu là một cô gái có tấm lòng nhân hậu, đức hi sinh, có sự đồng cảm sâu sắc và yêu thương Giôn-xi - cô bạn trọ cùng như người thân ruột thịt. Khi Giôn-xi bị bệnh thì cô lo lắng, luôn động viên, chăm sóc cho Giôn-xi, cô còn sợ khi chỉ còn một chiếc lá thường xuân cuối cùng bám lại trên tường khiến cho bạn mình cảm thấy chán nản, mệt mỏi không còn cố gắng nữa.
Khi kể về cái chết của Bơ-men, Xiu đã sử dụng một giọng nói cảm động, chân thành và có sự biết ơn khôn xiết thể hiện sự kính trọng, khâm phục và nhớ thương cụ Bơ-men
- Xiu kể về cái chết của cụ Bơ-men bằng một giọng cảm động và chân thành còn có cả sự biết ơn khôn xiết khi cụ đã lẳng lẽ vẽ chiếc lá trên tường để nhen nhóm lên niềm tin, sức mạng cho Giôn-xi vượt qua căn bệnh quái ác này.
Cụ Bơ-men là một họa sĩ già, nghèo và chưa đạt được thành tựu trên con đường nghệ thuật. Ước muốn của cụ chính là được vẽ nên kiệt tác. Cụ là người có tấm lòng nhân hậu, quan tâm yêu quý đồng nghiệp trẻ, sẵn sàng hi sinh vì người khác mà không cần phải được chú ý, nỗi bật.
Cuối cùng trong suốt cuộc đời mình, trước khi ra đi cụ đã tạo được một kiệt tác cứu lấy cô họa sĩ Giôn-xi đang bị căn bệnh bủa vây. Cụ lặng lẽ vẽ chiếc lá thường xuân trên trường trong đêm gió tuyết để tạo nên niềm hi vọng sống cho Giôn-xi. Chiếc lá cuối cùng ấy được tạo nên từ nghệ thuật tâm hồn về tình yêu thương, sự quan tâm, về trái tim ấm áp chỉ với một hành động nhỏ đã tái sinh một sinh mệnh đang đứng trên vách núi sâu tăm tối.