logo

Phân tích nhân vật Phương Định trong cơn mưa đá

Tuyển chọn những bài văn hay chủ đề Phân tích nhân vật Phương Định trong cơn mưa đá. Các bài văn mẫu được biên soạn, tổng hợp chi tiết, đầy đủ từ các bài viết hay, xuất sắc nhất của các bạn học sinh trên cả nước. Mời các em cùng tham khảo nhé! 


Phân tích nhân vật Phương Định trong cơn mưa đá - Bài mẫu 1

Phân tích nhân vật Phương Định trong cơn mưa đá ngắn gọn, hay nhất

       Hình ảnh các cô thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn đã là một nguồn cảm hứng bất tận cho văn học cách mạng, đó là những cô gái kiên cường nhưng giàu tình cảm, mang những phẩm chất tốt đẹp. Phương Định trong truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” (Lê Minh Khuê) là một minh chứng tiêu biểu cho sức sống mãnh liệt của hình tượng cô thanh niên xung phong trong lòng bạn đọc. Nhà văn Lê Minh Khuê, bằng một bút pháp tinh tế và cảm nhận sâu sắc, đã mở ra một khoảng trời kí ức trong tâm hồn Phương Định, hé lộ những phẩm chất của nhân vật, đặc biệt qua dòng chảy tâm trạng của Phương Định khi cơn mưa đá tới: “Ở đây, trên cao điểm… chúng xoáy mạnh như sóng trong tâm trí tôi”.

       Lê Minh Khuê là cây bút nữ chuyên về truyện ngắn. Đề tài của Lê Minh Khuê trong những năm chiến tranh chính là cuộc sống chiến đấu của tuổi trẻ trên tuyến đường Trường Sơn. Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” là tác phẩm đầu tay của Lê Minh Khuê, viết năm 1971, lúc cuộc kháng chiến chống Mĩ của dân tộc đang diễn ra ác liệt.

       Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” kể về cuộc sống của những cô thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Ba nữ thanh niên xung phong (Thao, Phương Định, Nho) làm thành một tổ trinh sát mặt đường tại một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá phải san lấp do bom địch gây ra, đánh dấu vị trí các trái bom chưa nổ và phá bom. Công việc của họ hết sức nguy hiểm, họ phải luôn bình tĩnh đối mặt với thần chết. Họ ở trong một cái hang, dưới chân cao điểm, cách xa đơn vị. Cuộc sống khắc nghiệt và nguy hiểm nhưng họ vẫn có những niềm vui của tuổi trẻ, những giây phút bình thản, mơ mộng, và rất gắn bó với đồng đội của mình. Một lần phá bom, Nho bị thương, cả Phương Định và chị Thao đều xót xa, lo lắng. Bỗng nhiên một cơn mưa đá ập đến khơi dậy trong Phương Định rất nhiều kí ức và hoài niệm. Đoạn trích nằm ở cuối tác phẩm, miêu tả diễn biến tâm trạng của Phương Định trong cơn mưa đá

       Qua đoạn trích trên, ta nhận ra Phương Định là một cô gái giàu tình cảm, có tâm hồn trong sáng. Khi cơn mưa đá vừa đến, trong tâm hồn đa cảm của Phương Định ánh lên những tia sáng của niềm vui. Lúc này đây, không khí oi ngạt và căng thẳng của cuộc chiến vẫn chưa lắng xuống, cụm từ “cao điểm đầy bom” như dồn nén trong đó tất cả những ngột ngạt, những đau đớn, những xót xa của cuộc phá bom vừa diễn ra, nó gợi nhớ người đọc hoàn cảnh sống biệt lập và đầy hiểm nguy của Phương Định cùng đồng đội.

       Cho nên, câu văn “trên cao điểm đầy bom này cũng có mưa đá” không chỉ là một lời trần thuật đơn thuần, mà còn hàm chứa trong đó một sự ngạc nhiên, vui thích. Bởi sự xuất hiện của cơn mưa đá khiến mạch truyện trở nên đầy chất thơ, cơn mưa đá đã phủ lên hiện thực khốc liệt của chiến trường một màn sương huyền ảo: Tiếng mưa ồn ã tương phản với bầu không khí im lặng đến đáng sợ của giờ phút phá bom. Hơi lạnh của cơn mưa tương phản với sự oi ngạt, căng thẳng của hoàn cảnh chiến trường gian khổ, ác liệt. Niềm vui mà cơn mưa mang đến, tương phản với tâm trạng rối bời, lo lắng, kìm nén của chị Thao và Phương Định khi Nho bị thương. Cơn mưa đá chính là cao trào cảm xúc, như một sự vỡ òa tâm trạng.

       Phương Định gọi cảm xúc của mình là “niềm vui con trẻ”  – đó là cái niềm vui tràn đầy, hồn nhiên, cái niềm vui ngây thơ không vướng chút lo âu, nhọc nhằn, để được sống trọn vẹn với từng khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời. Niềm vui ấy, trong phép ẩn dụ “nở tung ra, say sưa, tràn đầy”, bừng sáng trong tâm hồn cô thanh niên xung phong như một đóa hoa tươi tắn đầy hương sắc. Phải chăng niềm vui ấy chính là hương sắc của chính tâm hồn đầy mộng mơ, đầy hồn nhiên của Phương Định?

       Và niềm vui ấy không chỉ bừng lên trong tâm hồn Phương Định, mà còn có sức lan tỏa, cộng hưởng đến đồng đội của cô. Chị Thao nếu lúc trước còn lúng túng, đau xót vì chị sợ máu, không thể chăm sóc cho Nho, thì bây giờ chị “lúi húi hốt cái gì dưới đất”. Từ láy “lúi húi” gợi lên sự mải mê, ham thích, những viên đá do cơn mưa mang lại cũng khơi dậy trong chị những niềm vui nho nhỏ, hồn nhiên. Nếu lúc trước Nho hãy còn dáng vẻ tiều tụy, đau đớn vì vết thương, thì nay niềm vui ấy lan tỏa khiến Nho có sức sống hơn. Nho “nhổm dậy, môi hé mở”. Câu nói của Nho, “Này, mày cho tao mấy viên nữa” giản dị, thân tình nhưng lại có vẻ gì đáng yêu. Tình đồng chí giữa Nho và Phương Định dường như được biểu hiện bình dị bằng sự sẻ chia những thứ thật nhỏ nhặt, là viên kẹo chanh, là đá từ cơn mưa,… nhưng ẩn sau đó là sự quan tâm, chăm sóc, là sự thấu hiểu, là sự gắn bó như chị em trong gia đình.

       Cơn mưa đột ngột tạnh và đánh thức trong Phương Định những nỗi bâng khuâng, tiếc nuối. Sự tiếc nuối trống trải như lan tỏa khắp tâm hồn Phương Định qua câu văn “Nhưng tạnh mất rồi” buông nhẹ như một tiếng thở dài, và qua câu hỏi tu từ “Sau chóng thế” đầy xuýt xoa, lưu luyến. Phương Định tiếc nuối điều gì? Phương Định không tiếc những viên đá, đơn giản vì “Mưa xong là tạnh thôi”.

       Lần về tận cùng sự luyến tiếc, qua phép liệt kê cùng với những câu văn êm dịu tuôn dài miên man gọi thức quá khứ, từng kỉ niệm trong Phương Định hiện ra như những thước phim quay chậm, chợt sáng chợt tối đầy cảm xúc. Qua các cụm từ phiếm chỉ “cái gì đấy”, “hình như”, từng hình ảnh kí ức trong Phương Định ùa ạt tràn về, mới đầu mơ hồ, miên man, càng lúc càng rõ rệt. Những kí ức hiện về đầu tiên là những gì gần gũi nhất với Phương Định. Đó là hình ảnh người mẹ – người thân yêu nhất luôn gắn bó và yêu thương cô. Đó là cái cửa sổ căn phòng gắn bó với cô suốt quãng đời tuổi thơ mơ mộng. Cánh cửa ấy nhìn ra khung trời lấp lánh những ngôi sao, đặc biệt là “những ngôi sao to trên bầu trời thành phố”. Hình ảnh ngôi sao ấy khiến ta liên tưởng đến nhan đề, phải chăng ngôi sao trong kí ức đã cộng hưởng ánh sáng với một trong “những ngôi sao xa xôi” là Phương Định để chung đúc nên những vẻ đẹp tâm hồn tuyệt vời, đáng mến?

       Những hình ảnh kí ức càng lúc càng rõ ràng hơn. Câu văn “Phải, có thể là những thứ đó…”, vừa là một sự xác nhận, vừa khơi dậy rất nhiều cảm xúc, để rồi những làn sóng hoài niệm càng lúc càng chảy tràn. Những khung cảnh thân quen của thành phố Hà Nội dần sống dậy trong tâm hồn Phương Định. Phép điệp “hoặc là” như những rung động của trái tim, sự bồi hồi thương nhớ, khi từng cảnh vật thân quen hiện về trong tâm trí: “cây”, “cái vòm tròn của nhà hát”, “bà bán kem đẩy cái xe chở đầy thùng kem”, “trẻ con háo hức bâu xung quanh”.

       Những kí  ký ức thân thương và sống động ấy được soi chiếu qua lăng kính của hoài niệm, bỗng lung linh huyền ảo như thế giới cổ tích.  Cơn mưa đá như chiếu ứng gọi thức kí ức về cơn mưa mùa hạ trong miền kí ức, khiến “con đường nhựa ban đêm” “rộng ra, dài ra, lấp loàng ánh đèn trông như một con sống nước đen”. Phép so sánh sinh động, khiến cho thành phố trở nên huyền ảo. Cơn mưa khiến mặt đường như những mặt gương, và chẳng mấy chốc thành phố bồng bềnh vũ điệu của ánh sáng khi những ngọn đèn phản chiếu và trở nên “lung linh như những ngôi sao trong truyện cổ tích nói về xứ sở thần tiên”.

       Đây là quy luật của tâm lý, quy luật của hồi tưởng: khi những kí ức tuổi thơ lắng mình xa vắng vào quá khứ, thì chúng trở nên đẹp và huyền ảo hơn bao giờ hết, kí ức ấy lấp lánh một thứ ánh sáng ấm áp lạ kì, sưởi ấm tâm hồn ta mỗi khi nhớ về. Và rồi vang vọng từ những kí ức ấy là những âm thanh quen thuộc đến nao lòng: “Những quả bóng sút vô tội vạ của bọn trẻ con trong một góc phố”, “tiếng rao của một bà bán xôi sáng có cái mủng đội trên đầu…”.

       Tất cả những điều đó tác động rất mạnh vào tâm hồn cô thanh niên xung phong. Phương Định thốt lên “Chao ôi!”- câu cảm thán chứa niềm xúc động và cả niềm thương nhớ, nó là một sự khẳng định mạnh mẽ đánh tan các cảm giác mơ hồ phía trên: “Có thể là tất cả những cái đó”. Dòng hồi tưởng chảy tràn trong tâm trí, Phương Định bỗng nhận ra “Những cái đó ở thật xa…”. Dấu chấm lửng báo hiệu những bồi hồi tha thiết, những bâng khuâng trong tâm hồn.

       Tại sao những kí ức ấy đối với Phương Định lại “ở thật xa”? Đó là khoảng cách có thật về không gian, bởi chân cao điểm nơi Phương Định và các đồng đội làm việc vốn biệt lập và xa cách với quê hương của cô. Đó còn là cái xa xôi về thời gian, bởi tất cả hình ảnh sống động và thân thương ấy đến từ miền trời khác – miền trời của quá khứ, miền trời của kí ức. Hiện tại căng thẳng khốc liệt luôn phải giằng co trước lằn ranh sống – chết để hoàn thành nhiệm vụ dường như khiến miền kí ức ấy đối với Phương Định trở nên xa vắng như một câu chuyện cổ tích.

       Thế nhưng, cho dù có những phút tưởng như lãng quên thì vùng trời cảm xúc ấy vẫn luôn sống mãi trong lòng Phương Định, luôn thường trực trong tâm hồn cô dù ý thức hay vô thức, để rồi chỉ cần một cơn mưa đá – cái khoảng lặng yên bình thoáng chốc giữa nhịp điệu sống căng thẳng nơi chiến trường – từng kỉ niệm ấy sống dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết.

       Và một khi chúng sống dậy, chúng bừng thức một sức mạnh từ bên trong tâm hồn, “xoáy mạnh như sóng trong tâm trí” Phương Định. Những làn sóng kí ức xoáy mạnh ấy đã đánh thức trong tâm hồn Phương Định những gì? Phải chăng là tình yêu thiết tha với quê hương, với gia đình, với mẹ, với từng cảnh vật thân thương nhất của Hà Nội trong cô? Phải chăng những kí ức ấy tiếp thêm trong Phương Định một nguồn sức mạnh to lớn để tiếp tục vững vàng vượt qua tất cả? Phải chăng những kí ức ấy nhắc nhớ, khắc sâu cái lý do cao cả mà thiêng liêng khiến Phương Định và đồng đội phải chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt gian khổ chiến trường: Để bảo vệ những gì thân yêu nhất? Và phải chăng, nó còn thắp lên trong cô và các đồng đội của mình một niềm tin và một niềm khao khát mãnh liệt vào một tương lai hòa bình phía trước, để Phương Định có thể quay trở về sống yên bình với thành phố quê hương, để những kí ức trong tâm hồn không còn “xa xôi”?

       Tác phẩm kết lại như thế, đầy dư ba vang vọng và rất nhiều chiều sâu chưa nói hết, nhưng người đọc dường như bắt gặp một tia sáng mạnh mẽ và ấm áp bừng lên trong tâm hồn Phương Định.

       Qua đó ta cũng thấy được ngòi bút của Lê Minh Khuê đậm chất nhân văn. Nhà văn đã mở lòng mình ra để đồng cảm với nhân vật, và khai phá được những nét đẹp rất riêng của nhân vật cũng như khái quát lên được những phẩm chất của cả một thế hệ. Đó là thế hệ trẻ trên tuyết đường Trường Sơn, quyết dâng hiến sức trẻ của mình để giải phóng dân tộc. Ở họ, dòng suối cuộc đời đã hòa vào trường giang của quê hương, để rồi tất cả chan hòa trong đại dương của Tổ quốc, làm nên những sức mạnh thật diệu kì.

       Qua đoạn văn trên, Phương Định hiện lên là một cô gái đa cảm, có tâm hồn lãng mạn, gắn bó sâu đậm với quê hương, với đất nước. Bằng một ngòi bút bàng bạc chất thơ và thấm đẫm cảm xúc, Lê Minh Khuê đã vẽ nên bức chân dung gần gũi, đáng yêu của cô thanh niên, để lại ấn tượng trong lòng bạn đọc. Chính vì lẽ đó, đứa con tinh thần đầu tay của nhà văn Lê Minh Khuê, truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” đến nay vẫn có sức sống mãnh liệt, nó khơi gợi trong lòng người đọc sự trân trọng và nể phục trước một thế hệ trẻ hào hùng của những trang sử vàng dân tộc.


Phân tích nhân vật Phương Định trong cơn mưa đá - Bài mẫu 2

       Truyện “Những ngôi sao xa xôi” là một trong số những truyện ngắn đầu tay của nhà văn nữ Lê Minh Khuê. Đường Trường Sơn và những cô gái thanh niên xung phong, những anh bộ đội lái xe đã thành đề tài của nhiều tác phẩm văn học thời kì này. Nhưng “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê vẫn có nét đặc sắc riêng.

       Đoạn kết truyện tả cơn mưa đá ở Trường Sơn được xem là đoạn hay nhất. Đó là đoạn thơ bằng văn xuôi vừa miêu tả chân thực cơn mưa đá vừa gợi lên vẻ đẹp tâm hồn của Phương Định – cô gái thanh niên xung phong làm nhiệm vụ phá bom. Truyện được viết vào năm 1971, giai đoạn khốc liệt nhất của cuộc kháng chiến chống Mĩ.

       Đoạn trích kể lại chuyện Nho bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, Phương Định chăm sóc cho Nho chu đáo. Một cơn mưa đá bất ngờ ập xuống, các cô gái thanh niên xung phong hồn nhiên đón nhận. Mưa tạnh, Phương Định thả hồn mình về với góc phố nhỏ bình yên ngay trong lòng Hà Nội, cô nhớ nhà, nhớ mẹ… Nỗi nhớ thật dịu êm.

       Cảm nhận vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật Phương Định trong đoạn trích qua hình cơn mưa đá bất ngờ xuất hiện, từ đó cho thấy vẻ đẹp khác ở Phương Định. Bên cạnh lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm, yêu thương đồng đội, Phương Định còn là một cô gái giàu cảm xúc, tâm hồn dịu dàng, trong sáng.

       Cơn mưa đá đến bất ngờ sau khi các cô gái trẻ vừa hoàn thành nhiệm vụ phá bom và một trong các cô bị thương. Vậy mà, họ đón nhận mưa đá bằng sự háo hức, hồn nhiên như trẻ thơ. Cơn mưa đá được miêu tả hết sức chân thực với hình ảnh quen thuộc: một đám mây kéo qua cửa hang. Một đám nữa bay ngày càng nhiều. Bầu trời mở rộng trước cửa hang đen đi. Cơn dông quật xuống những cành khô cháy. Lá bay loạn xạ. Cát bay lên,…

       Câu văn ngắn, nhịp nhanh, nhiều động từ mạnh tạo ấn tượng một cơn mưa ào đến nhanh, bất ngờ. Nhưng đây không phải cơn mưa bình thường mà là mưa đá nên có “tiếng lanh canh”, “có cái gì sắc, xé không khí ra từng mảnh vụn”. Nhà văn miêu tả thật sinh động, chân thực cơn mưa đá giữa rừng Trường Sơn qua cách nhìn, cách cảm của nhân vật chính.

       Dường như bom đạn, chiến tranh, máu đổ, hi sinh… đã lùi xa, đã biến mất. Chỉ còn có cơn mưa đá bất ngờ, khiến các cô gái thanh niên xung phong quên hết hiểm nguy, trở lại bản tính gốc của những người trẻ tuổi. Phương Định thì kêu to lên “Mưa đá! Cha mẹ ơi ! Mưa đá!”. Cô chạy ra, chạy vào “vui thích cuống cuồng”. Đến Nho đang bị thương mà cũng nhỏm dậy xòe tay ra xin mấy viên đá.

       Cơn mưa gợi về miền tuổi thơ trong sáng, êm đềm; mưa đá đã đưa cô về với dòng sông kỉ niệm. Nỗi nhớ thật mông lung, góc phố nhỏ bình yên trong lòng Hà Nội. Nơi có mẹ, có hoa công viên, có con đường loang loáng nước sau cơn mưa, cô gái nhớ cả tiếng rao của bà bán xôi, nhớ những quả bóng sút vô tội vạ của những đứa trẻ và cả những ngôi sao to trên bầu trời thành phố. Mỗi chi tiết trong nỗi nhớ ấy gắn liền với những kỉ niệm thời thơ ấu thần tiên, ngọt ngào bên mẹ, bên cạnh bạn bè, những con người thân quen yêu dấu… mà cô đã tạm rời bỏ để lên đường tham gia chiến đấu. Tính đến nay đã bốn năm, góc quê ở trong tim các cô gái trẻ cứ thao thức, bồi hồi. Cái khốc liệt của bom đạn không làm tâm hồn các cô bị chai sạn, điều mà chiến tranh không thể hủy diệt được ở tuổi trẻ Việt Nam là đây.

       Nhà văn Lê Minh Khuê đã rất khéo léo khi xây dựng hai không gian đối lập để rồi ở mỗi không gian trong câu chuyện kể, nhân vật lại hiện ra với những vẻ đẹp đáng quý. Ngoài mặt đường bom đạn ác liệt, khi làm nhiệm vụ, Phương Định và đồng đội rất kiên cường dũng cảm. Khi trở về hang, không gian bình yên, các cô trở lại bản tính con gái – dịu dàng, nữ tính, giàu cảm xúc, mộng mơ…

       Hình ảnh những ngôi sao xuất hiện trong nỗi nhớ Phương Định “Mà tôi nhớ một cái gì đây, hình như mẹ tôi, cái cửa sổ hoặc những ngôi sao to trên bầu trời thành phố ”làm sáng thêm ý nghĩa nhan đề “Những ngôi sao xa xôi”: Vẻ đẹp tâm hồn của các cô gái thanh niên xung phong làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường trên tuyến đường Trường Sơn thời đạn bom.


Phân tích nhân vật Phương Định trong cơn mưa đá - Bài mẫu 3

       Truyện Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê là một trong số những truyện ngắn đầu tay của tác giả. Truyện viết về ba cô gái trong một tổ trinh sát phá bom ở một cao điểm trên tuyến đường Trường Sơn những năm kháng chiến chống Mĩ. Đường Trường Sơn và những cô gái thanh niên xung phong, những anh bộ đội lái xe đã thành đề tài của nhiều tác phẩm văn học trong thời kì này (Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật, Khoảng trời và hố bom của Lâm Thị Mĩ Dạ, Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu...). Truyện ngắn này của Lê Minh Khuê có nhiều điểm gặp gỡ với các tác phẩm cùng đề tài, nhưng vẫn có những đặc sắc riêng. Trong truyện cũng có những câu chuyện và các chi tiết về cuộc sống gian khổ hiểm nguy, về những chiến công hằng ngày, về sự dũng cảm hi sinh của những người trẻ tuổi trên tuyến đường Trường Sơn. Nhưng cái tạo nên sức hấp dẫn của truyện lại là ở sự am hiểu cặn kẽ cuộc sống cùng với tâm lí, tình cảm và suy nghĩ của những con người trẻ tuổi trên tuyến đường huyết mạch của cuộc kháng chiến. Truyện được trần thuật qua lời một nhân vật, cũng là nhân vật chính : Phương Định. Đoạn kết của truyện, đoạn tả cơn mưa đá ở Trường Sơn là đoạn hay nhất. Đó là đoạn thơ bằng văn xuôi vừa miêu tả chân thực cơn mưa đá vừa diễn tả được những cảm xúc của Phương Định. Qua đó làm ngời lên vẻ đẹp tâm hồn của các nữ thanh niên xung phong giữa Trường Sơn khói lửa.

       Cơn mưa đến đột ngột, bất ngờ được miêu tả hết sức chân thực với những hình ảnh quen thuộc : "Có một đám mây kéo qua cửa hang. Một đám nữa. Rồi một đám nữa bay qua ngày càng nhanh. Bầu trời mở rộng trước cửa hang đen đi. Cơn dông đến. Cát bay mù. Gió quật lên, quật xuống những cành cây khô cháy. Lá bay loạn xạ.". Câu văn ngắn, nhịp nhanh, nhiều động từ mạnh tạo ấn tượng một cơn mưa ào đến nhanh, bất ngờ. Nhưng đây không phải là cơn mưa bình thường mà là mưa đá nên có "tiếng lanh canh", "có cái gì sắc, xé không khí ra từng mảnh vụn". Nhà văn đã miêu tả thật sinh động, chân thực cơn mưa đá giữa rừng Trường Sơn qua cách nhìn, cách cảm của nhân vật chính.

       Dường như bom đạn, chiến tranh, máu đổ, hi sinh... đã lùi xa, đã biến mất. Chỉ còn có cơn mưa bất ngờ, hiếm thấy, khiến các nữ chiến sĩ thanh niên xung phong quên hết hiểm nguy, trở lại bản tính gốc của những người trẻ tuổi với niềm vui hồn nhiên tràn bờ. Phương Định thì kêu to lên :"- Mưa đá ! Cha mẹ ơi ! Mưa đá! ". Cô chạy ra chạy vào "vui thích, cuống cuồng". Đến Nho đang bị thương mà cũng nhỏm dậy xoè tay ra xin mấy viên đá. Có gì đâu một cơn mưa dông, một cơn mưa đá mà các cô đón nhận nó say sưa và nồng nhiệt như vậy ? Là bởi vì các cô còn trẻ lắm, tâm hồn trong sáng, đầy ắp mộng mơ, vậy mà hàng ngày các cô phải đối mặt với đạn bom, "thần kinh lúc nào cũng căng như chão". Cơn mưa như xoá đi những căng thẳng, chết chóc của chiến tranh mà hàng ngày các cô phải đối mặt. Cơn mưa gợi về miền tuổi thơ trong sáng êm đềm. Có lẽ Phương Định đã từng ngửa mặt, xoè tay đón những hạt mưa đầu mùa hạ và cười khanh khách khi cô còn là một cô bé học sinh trung học ở Hà Nội đẹp và thơ, nên giờ đây, giữa Trường Sơn khói lửa, một cơn mưa, mà lại là mưa đá đã đưa cô về với dòng sông kỉ niệm. Từ một cơn mưa đá chợt đến rồi chợt đi ấy, tác giả đã mô tả niềm luyến nhớ mung lung, không hẳn về một điều gì nhưng lại rõ ràng hiện hữu trong lòng Phương Định. Đó là mẹ cô, là ô cửa sổ mà cô thường ngồi hát, là những ngôi sao to tên bầu trời thành phố mà hằng đêm cô thường ngắm, cũng có thể là những hàng cây xanh che mát rượi con đường Hà Nội mà hàng ngày cô đến trường, là cái vòm tròn của nhà hát mà cô từng vào xem kịch, xem phim với các bạn, là bà bán kem với những que kem xanh đỏ từng hấp dẫn tuổi thơ cô... Đó chính là xứ sở thanh bình, thần tiên mà cô được sống trước đây. Những hoài niệm của Phương Định về cuộc sống thanh bình ở hậu phương như một dòng suối ngọt lành trong mát đối lập với cái ác liệt của chiến trường được tác giả miêu tả ở phần trên của tác phẩm. Miền nhớ thương "Xứ sở thần tiên" với những "Ngôi sao xa xôi " lung linh trong hồn người thiếu nữ đã gợi dậy biết bao khao khát về một cuộc sống bình yên. Chính vì cuộc sống bình yên ấy mà Phương Định và bao đồng đội của cô đã điềm nhiên đi vào cuộc kháng chiến. Họ chiến đấu anh dũng, chấp nhận mọi mất mát và hi sinh.

       Đoạn kết của tác phẩm với các yếu tố miêu tả, xen lẫn với tự sự, hiện tại đan xen với hồi tưởng mà tác giả sử dụng rất khéo léo nhuần nhuyễn tạo nên một kết thúc thật ấn tượng, để lại trong lòng người đọc những rung cảm sâu sắc về những nữ chiến sĩ thanh niên xung phong phá bom, mở đường Trường Sơn trong cuộc kháng chiến chống Mĩ lâu dài mà anh dũng của dân tộc. Chính nó đã góp phần làm nên chất thơ của thiên truyện.

---/---

Trên đây là các bài văn mẫu Phân tích nhân vật Phương Định trong cơn mưa đá do Top lời giải sưu tầm và tổng hợp được, mong rằng với nội dung tham khảo này thì các em sẽ có thể hoàn thiện bài văn của mình tốt nhất!

icon-date
Xuất bản : 21/07/2021 - Cập nhật : 21/07/2021